Trên đời có kiểu đàn ông đáng lấy làm chồng, đó là ít nói, làm nhiều, yêu thương vợ con, tôn trọng phụ nữ, chăm lo gia đình.
Chiều hôm trước, chị tan làm. Ngồi đợi anh rước cả tiếng vẫn không thấy đâu. Trễ thật lâu sau anh mới chạy xe đến:
– “Anh xin lỗi! Công việc nhiều quá, lại tắt đường anh không đến kịp.”
– “Ngay cả một tin nhắn báo trước, anh cũng kiệm lời với em sao?”
Thế là chị giận. Phần vì anh đến trễ mà ngay cả một lời nhắn nhủ với chị cũng không. Phần vì chị mệt sau ca làm, lại đợi anh ngoài trời nên trúng gió, đâm ra bệnh.
Về đến nhà, chị chẳng nói gì cả, chỉ lên phòng đóng cửa lại nằm im. Lâu thật lâu sau, chị vẫn chẳng nghe thấy giọng anh quan tâm hay thăm hỏi. Chị càng tức giận hơn nữa, quyết định đi xuống nhà khách để tìm trách anh.
Vào đến bếp, chị thấy cơm canh nóng hổi anh đã nấu sẵn, bát chén sớm ra anh rửa sạch sẽ, phòng ốc dọn dẹp gọn gàng.
Anh nhìn chị, rồi cười bảo:
– “Anh xin lỗi em hôm nay anh bận việc thật. Anh biết em mệt lắm. Nên bữa ăn nay anh nấu sẵn rồi này. Vợ chồng mình ăn rồi em cứ lên phòng nghỉ. Anh dọn rửa xong rồi nấu nước gừng cho em ngâm chân.”
Chị bảo từ khi lấy nhau, anh không lúc nào để chị phải chịu thiệt. Biết tính chất công việc chị căng thẳng, anh mua căn nhà riêng, để chị không bận phiền với bố mẹ, không phải chịu cảnh nàng dâu – mẹ chồng. Cuối tuần lại chở chị về thăm gia đình chị, và ghé chăm bố mẹ anh. Để dù sống riêng, nhưng vẫn thường xuyên quan tâm song thân phụ mẫu.
Thật ra phụ nữ mà, lấy chồng như đánh cược. Khổ – sướng, được – lo cũng phần phước ở người đàn ông của đời mình.
Bình sinh phụ nữ mềm yếu, trưởng thành chưa kịp báo hiếu cho bố mẹ đẻ, lại phải vội vã về làm phận dâu phận cháu nhà người ta. Chồng thương thì nhờ, chồng bơ thì chịu.
Thật ra đôi khi, chỉ là những hành động dịu dàng, trân quý của người chồng, mà đã khiến cô vợ ở đời sống kiếp với mình đấy cũng thấy cảm thương nơi lòng và đủ đầy hạnh phúc thật tâm.
Không phải tôi than phiền kể khổ thay cho phận phụ nữ. Nhưng tôi chỉ muốn giữ trong suy nghĩ nhiều người sự trân trọng và để tâm đến họ.
Phụ nữ đến tuổi lấy chồng, tìm được người ưng thì lỡ thời son trẻ. Không tìm được người để gửi gắm thì mang tiếng gái lỡ thì. Phụ nữ đến kì hằng tháng phải chật vật với đủ mọi cơn đau. Đến tuổi làm mẹ lại vất vả chuyện chồng con, cơm áo.
Phụ nữ sinh nở xong, tâm thân nát nhàu. Bao nhiêu vết hằng vệt rạn dưới bụng, bao nhiêu đau đớn dồn cả dưới vùng.
Chỉ mong đến cuối cùng, phụ nữ nào cũng tìm được người chồng biết trân thương và quý trọng mình. Người đàn ông nào cũng học được cách toàn tâm nguyện ý vì người phụ nữ bên cạnh ấy.
Bình yên, rõ là nên như vậy!